CHILK

La Dolce Vita


Leave a comment

Dương Thụ & Lời nói đầu giản dị của một nhạc sĩ viết văn :)

Lời nói đầu

Tôi không phải là nhà văn, nhà báo, không phải là nhà nghiên cứu phê bình nghệ thuật, tóm lại không phải là nhà gì cả mà chỉ là người làm nghề nhạc. Nhưng trung những lúc tri kỉ vụn với bạn bè thỉnh thoảng cũng kể được những cầu chuyện gì đó, nói ra được những điều gì đó mà họ cho là thú vị. Thế là đám bạn làm báo đặt bài và tôi cũng thử viết. Đầu tiên là viết cho tờ Bút Mới của anh Nhật Tuấn bài phê bình thơ Nguyễn Đỗ. Rồi anh Lâm “râu”, chủ bút tờ Hành Trang Tri Thức nghe tôi nói về hội họa Bùi Xuân Phái, thấy thích mời tôi một bữa lẩu dê linh đình, há miệng mắc quai tôi đành phải nhận lời viết bài Bùi Xuân Phái từ góc nhìn của tôi. Kể từ những ngày đó tới nay đã hơn hai mươi năm, phần vì nể nang, phần vì thấy tiền nhuận bút trả cho mỗi bài cũng kha khá, nên thỉnh thoảng, nhất là trong những dịp tết nhất, tôi viết. Viết những gì mình đã sống qua, những gì vẫn nung nấu trong nội tâm và trong suy nghĩ. Nhưng viết xong là quên ngay.

Cuộc đời thật lạ lùng, có những điều ta chẳng thể ngờ tới, ví dụ như chuyện này: Mấy bạn ở nhà sách Nhã Nam có đọc (chắc là thấy được) muốn tập hợp những bài báo của tôi để in thành sách. Mình mà cũng được những người làm sách coi là người viết văn ư? Một cái nghề mà tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. Viết là viết đại. Với nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu nghệ thuật đúng là múa rìu qua mắt thợ. Một vài bài báo lẻ thì còn được, ddaaay lại tập hợp thành sách, liệu thế có quá đáng không?

Bằng lòng để in sách mà trong lòng thấy không yên lắm. Thôi thì … nếu có gì xin các nhà và bạn đọc lượng thứ.

Tôi không ý thức được giá trị những gì mình viết nên rất cẩu thả với nó. Bản thảo không giữ, báo biếu cũng thế. Chắc là nó lẫn vào đám giấy báo thu gom lại để bán cho các bà chè chai đồng nát mỗi lần tôi dọn nhà. May mà từ năm 2004 tôi mua được một máy tính xách tay cũ, hí hoáy gõ mổ cò nên có lưu được một số bài. Còn lại nhớ được bài gì thì nhờ các bạn bên Nhã Nam tìm hộ. Rốt cuộc cũng gom lại được một mớ, có thể in được thành một cuốn sách. Tôi đặt tên cho nó là Cà phê… mưa.

Rại sao lại Cà phê… mưa?

Tôi cà phê từ những năm 60 thế kỷ trước, cà phê với các ông anh văn nghệ. Gọi là hầu cà phê thì đúng hơn. Bởi đi cà phê mình chỉ im lặng nghe, nào có nói được gì. Nghe thì nghe được rất nhiều điều. Có những điều khiến mình hoang mang, cũng có những điều khơi gợi và đánh thức. Sau này, vào sống ở Thành phố Hồ Chí Minh xa cách các đàn anh nên ít khi quán xá và rồi thói quen cà phê cũng mất dần. Ở thành phố không có mùa đông này, tháng sáu là mùa mưa. Những ngày mưa gió, không phải đi công việc, tôi ngồi nhà, đôi lúc chả làm gì chỉ ngồi im lặng nhìn mưa. Những lúc như thế tuy chẳng cà phê những vẫn có một cuộc “cà phê” nào đối giữa tôi với tôi nên tôi gọi nó là “cà phê một mình” hay là “cà phê mưa”. Từ những cuộc “cà phê mưa” này những bài hát và những bài viết ra đời…

Mỗi người có một tâm tự riêng và một góc nhìn riêng về đời sống.

Ở đó không tồn tại sự sai đúng, chân lý hay không chân lý, nhưng có sự chân thật và thành tâm. Cà phê… mưa  là cái góc của riêng tôi. Cái góc ấy tha thiết được cảm thông và chia sẻ. Khi đọc, đôi khi bạn đừng hiểu nó theo nghĩa đen và đừng quan tâm quá nhiều đến cái thực. Bởi với tôi, nghĩa bóng và phần ảo mới quan trọng, mới thật là tôi.

Khi những bài báo tập hợp thành cuốn sách thì nó không còn là những bài báo riêng lẻ nữa. Sách được xuất bản không phải để bạn đọc bỏ tiền túi ra mua về những chuyện tầm phào. Tôi cố gắng lựa chọn, cắt bỏ và sắp xếp chúng trong một hệ thống để nó có thể nói lên một điều gì đó, cái điều mà tôi nghĩ có thể chia sẻ với nhiều người.

Thuở nhỏ tôi là “con mọt sách”, lớn lên tôi hiểu cuốn sách lớn nhất là cuộc đời và tôi đã “đọc” nó. Những bài báo tập hợp trong cuốn sách là kết quả của sự “đọc” đó. Tôi viết là do được đặt bài, được phỏng vấn chứ không chủ động vì thế khi đọc lại vẫn lấy làm tiếc, vì mình còn có rất nhiều điều để nói, muốn nói. Có lẽ sau này khi không còn làm nhạc được nữa tôi sẽ viết chăng? Viết không phải là để làm nhà văn mà để gần hơn với mọi người bằng những điều mình đã sống qua, đã hiểu, đã yêu, đã buồn bã và đau khổ.

Người ta nói viết là để đi tìm bạn, tôi nghĩ đó là một ý kiến xác đáng. Thật hạnh phúc khi cuốn sách có người đọc, dù người đọc nó có thể không nhiều.

Cuối cùng tôi xin chân thành cám ơn các anh Nguyễn Nhật Anh, Dương Thanh Hoài, Vũ Hoàng Giang và biên tập viên Phùng Hồng Minh đã rất tận tình chăm sóc để Cà phê… mưa có thể ra đời.

Thành phố Hồ Chí Minh ngày 18 tháng Sáu năm 2010

P/s: Tác giả có tặng kèm theo cuốn sách một bài hát ^^
https://i0.wp.com/farm9.staticflickr.com/8202/8241423762_a37d07cd09_z.jpg


5 Comments

Sách cũ nói thật (Ảnh và tựa lôi về từ Flickr)

Thỉnh thoảng vẫn lọ mọ xem lại Photostream của chính mình 🙂

“Nếu cô cần SÁCH CŨ mèm, giấy đen thì tôi sẽ tìm cho cô thôi. Nhưng tôi NÓI THẬT là cô sẽ thất vọng đấy vì cũ lắm rồi, không đọc nổi nữa đâu…”
“Bác cứ lấy cho cháu, mờ mấy cháu cũng đọc được!”

Mà cuốn sách ấy cũ thật, ngón tay chạm bìa gãi được cả thời gian, búng nhẹ vào mép giấy thấy ngày thấy tháng li ti bay ra và rơi xuống …
Nó đưa sách lên mũi, hít một cái rồi tinh quái nhìn Người Nổi Tiếng và … khơi mào:
“Cháu có đọc một blog về bác.”
“Cùng lắm họ lại chửi tôi chứ gì?”
“Không ạ! Bài ấy hướng dẫn mọi người cách đến đây và mua sách …”
“Ôi giời! Tôi còn lạ gì …” ….lê thê một dải nỗi niềm … Nó chỉ im lặng, nghe và chốc chốc … ngửi sách.
Chốt hạ cái sự bán mua: “Hôm nào cháu in cho bác bài ấy, bác cố tìm giúp cháu nốt ba cuốn giấy đen còn lại của K. Paustovsky với bác nhé!”
Hí hửng rời cửa hàng, Nó vừa nói chuyện với … Người Nổi Tiếng đấy!
Ơ … cơ mà có nên in cái bài viết ấy ra không nhỉ? Nên? Không nên? … ????

noithat0.wordpress.com/2009/09/27/d%C6%B0-gia-ban-%E2%80%…


1 Comment

Sách